
Trên ngọn núi cao lặng lẽ, ẩn mình giữa mây ngàn và tiếng gió vi vu, một ngôi chùa cổ kính hiện ra như một nét chấm thiêng liêng giữa đại ngàn. Chùa Hang, một ngôi chùa không ồn ào chuông mõ, không vướng bụi trần; chỉ có sự yên tĩnh thấm sâu vào từng phiến đá rêu phong, từng bước chân thiền hành trên lối đá quanh co. Mỗi sớm mai, mây mù còn giăng trên đỉnh, chùa đã ngân nga tiếng tụng kinh, vang vọng giữa không gian mênh mang, như đánh thức cả đất trời khỏi giấc ngủ mộng mị.

Giữa khung cảnh đó, hoa phượng nở đỏ rực như lửa cháy giữa trời xanh. Khác với sự náo nhiệt ở chốn thị thành, hoa phượng nơi đây nở trong tĩnh lặng, từng chùm bung nở rực rỡ giữa sắc xanh ngắt của rừng cây, như một minh chứng của sự sống đang hiện hữu nơi cửa thiền. Mỗi cánh phượng rơi nhẹ trên nền gạch cổ, như nhắc nhở về sự vô thường – một cơn gió thoảng qua, một mùa hoa lại tàn.

Ngồi trên bậc tam cấp, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy từng mái chùa cong cong vươn lên trời, giữa tầng tầng lớp lớp phượng nở đỏ rực cả một sườn núi. Tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc và hương trầm thoảng qua nhẹ nhàng như đưa hồn người trôi xa khỏi phiền muộn. Thiền sư ngồi đó, bất động, như đã hòa vào cảnh sắc, không còn ranh giới giữa con người và thiên nhiên.

Chùa trên núi không chỉ là nơi nương náu tâm hồn, mà còn là nơi nhắc nhở con người ta sống chậm lại, lặng lại để lắng nghe tiếng gọi sâu thẳm trong tâm thức. Và mùa hoa phượng năm nay – rực rỡ nhưng an yên – chính là lời nhắn nhủ dịu dàng của đất trời: giữa cuộc sống vội vã, hãy tìm về một chốn thiền lặng để thấy lòng mình trở nên thanh thản và nhẹ nhàng hơn.


